Trịnh Công Sơn và bạn 5

Thi nhân vốn thích điên cuồng
Ấy là chạy trốn cơn buồn bã dâng
Làm chi cho hết căn phần
Chẳng thà chịu trận còn gần Đất hơn
Thành và phố trống và trơn
Tôi lang thang mãi trong cơn mơ người
Có khi túc trái trong lời
Tôi chưa đền được, tội đời phải mang